Thí sinh : Thái Văn Tuấn
Lớp: 16D1
SBD: 09
Thanh xuân – 2 từ thật ngắn gọn nhưng chứa đựng bên trong đó là cả một khoảng trời, những vùng kí ức mãi đậm sâu trong tâm trí của chúng ta. Từng kỉ niệm buồn, vui đều mang đến cho ta thật nhiều xúc cảm mỗi một khi nhớ đến hay nhắc về. Thật may mắn khi trong những năm tháng thanh xuân có thầy, cô và các bạn, nhưng người đã đồng hành, động viên, an ủi và nâng đỡ cho tâm hồn của mình. Dưới đây là những vần thơ với tâm trạng khi tự mình hóa thân thành sinh viên thế hệ đầu tiên của mái trường thân yêu – Đại học Bách Khoa, nhằm gửi gắm chút tình cảm cho các đàn em là thế tương lai sau này.
MỘT CHÚT KỈ NIỆM – MỘT CHÚT TÌNH
Để anh kể…em nghe về thanh xuân
Khi tuổi trẻ đang tưng bừng nhịp sống
Lắm ước mơ và tràn đầy khát vọng
Ôi! Rộn ràng ngọn lửa cháy trong ta.
Mang tin yêu anh gửi vào mái nhà
Là đại học Bách Khoa này em nhé
Khi núi sông thôi không còn chia rẽ
Cũng là lúc Bách Khoa anh ra đời.
Tháng ngày ấy hạnh phúc lắm…em ơi!
Anh hân hoan làm cậu sinh viên mới
Tiếng vỗ tay hòa chung niềm phấn khởi
Thật tuyệt vời, khoa Điện đón chào anh.
Bài giảng về lượng tử Anh-xtanh (Einstein)
Là những điều anh nghe hoài không chán
Anh được dạy thêm những phần cơ bản
Trường điện từ, lý thuyết mạch nhập môn.
Toàn những bài giúp rèn luyện trí khôn
Cho kết quả chẳng thể nào lường trước
Nhưng nhờ đó mà bọn anh biết được
Đường dây dài, thêm phương pháp “soi gương”.
Lớp anh học chan chứa những tình thương
Có cô, thầy cùng bạn bè chung sức
Giúp đỡ nhau học hành thêm tích cực
Để mỗi ngày kiến thức một chuyên sâu.
Và em hỡi! có biết được vì đâu?
Dòng điện kia lại xuyên miền tổ quốc
Đến cả những vùng quê hương thân thuộc
Chính nhờ vào sức mạnh của tình yêu.
Điện bọn anh chăm lao động thật nhiều
Để dựng xây các công trình truyền tải
Bao nhọc nhằn gian khó không ngần ngại
Mang điện về thắp sáng triệu con tim.
Trong vòm trời lấp lánh ánh sao đêm
Khi em thơ đã yên bề giấc ngủ
Điện bọn anh vẫn miệt mài lam lũ
Giữ an toàn, tránh sự cố không hay.
Nổi bật mình giữa sắc trắng trời mây
Những đường dây nối hồn thiêng đất Việt
Mấy ngàn năm bao anh hùng hào kiệt
Thương mến nhau thêm vững mạnh đời đời.
Nên điện anh cũng muốn vượt biển khơi
Đến những nơi dẫu có là đảo nhỏ
Như: e-lec-trôn, prô-tôn vậy đó.
Hút lẫn nhau xa mấy cũng thành gần.
Tháng mùa về em có thấy bâng khuâng
Khi nhớ lại những ân tình tuổi trẻ
Chào biệt nhau đâu ngờ lâu đến thế
Mái tóc xanh nay bỗng hóa nhạt màu.
Thoáng mơ mộng…nay biết phải tìm đâu?
Muốn gặp nhau ôn chuyện ngày xưa cũ
Bạn bè anh lại quay về hội tụ
Nhắc nhớ nhau những ước vọng đầu đời.
Tháng mười một…nhớ thầy quá đi thôi!
Anh muốn cùng bạn bè anh về lại
Khoa Điện anh vui mừng ngày trọng đại
Bốn lăm năm-là ký ức một thời.
Bốn lăm năm tuy nhiều điều đổi mới
Nghĩa thầy trò vẫn nguyên vẹn như xưa
Gần bên nhau rộn rã tiếng cười đùa
Để chia xa…cũng ngỡ là như mới.
Về thăm thầy … nhé các bạn …tôi ơi!
TVT – Thái Tuấn (12-10-2020)